Thursday, April 28, 2011

Mười quả trứng tròn (Phạm Hổ)

Mười quả trứng tròn 
Mẹ gà ấp ủ 
Mười chú gà con 
Hôm nay ra đủ 

Lòng trắng, lòng đỏ, 
Thành mỏ, thành chân 
Cái mỏ tí hon 
Cái chân bé xíu 

Lông vàng mát dịu 
Mắt đen sáng ngời 
Ơi chú gà ơi! 
Ta yêu chú lắm 

Trong bàn tay ấm 
Chú đứng chú kêu 
Mẹ gà "tục tục" 
Chú ngoái nhìn theo 

Ta thả chú ra 
Chạy ăn cùng mẹ 
Chạy biến cả chân 
Chạy sao nhanh thế! 

Là gà của bé 
Gà nhé đừng quên 
Ăn khỏe, lớn khỏe 
Đẻ rõ nhiều lên!

Mẹ

Lặng rồi cả tiếng con ve 
Con ve cũng mệt vì hè nắng oi 
Nhà em vẫn tiếng ạ ời 
Kẽo cà tiếng võng mẹ ngồi mẹ ru 
Lời ru có gió mùa thu 
Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về 
Những ngôi sao thức ngoài kia 
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con 
Đêm nay con ngủ giấc tròn 
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời

Hạt gạo làng ta (Trần Đăng Khoa)

Hạt gạo làng ta. 
Có vị phù sa, 
Của sông Kinh Thầy. 
Có hương sen thơm, 
Trong hồ nước đầy. 
Có lời Mẹ hát, 
Ngọt ngào hôm nay. 

Hạt gạo làng ta. 
Có bão tháng bảy, 
Có mưa tháng ba. 
Hạt mồ hôi sa, 
Những trưa tháng sáu. 
Nước như ai nấu, 
Chết cả cá cờ. 
Cua ngoi lên bờ, 
Mẹ em xuống cấy. 

Hạt gạo làng ta. 
Những năm bom Mĩ, 
Trút trên mái nhà. 
Những năm khẩu súng, 
Theo người đi xa. 
Những năm băng đạn, 
Vàng hơn lúa đồng. 
Bát cơm mùa gặt, 
Thơm hào giao thông. 

Hạt gạo làng ta. 
Chở ra tiền tuyến, 
Chở về phương xa. 
Em vui em hát, 
Hạt vàng làng ta. 
Em vui em hát, 
Hạt vàng làng ta...

Đêm nay Bác không ngủ (Minh Huệ)

Anh đội viên thức dậy 
Thấy trời khuya lắm rồi 
Mà sao Bác vẫn ngồi 
Đêm nay Bác không ngủ. 

Lặng yên như bếp lửa 
Vẻ mặt Bác trầm ngâm 
Ngoài trời mưa lâm thâm 
Mái lều tranh xơ xác. 

Anh đội viên nhìn Bác 
Càng nhìn lại càng thương 
Người Cha mái tóc bạc 
Đốt lửa cho anh nằm. 

Rồi bác đi dém chǎn 
Từng người từng người một 
Sợ cháu mình giật thột 
Bác nhón chân nhẹ nhàng. 

Anh đội viên mơ màng 
Như nằm trong giấc mộng 
Bóng Bác cao lồng lộng 
Â'm hơn ngọn lửa hồng. 

Thổn thức cả nổi lòng 
Thầm thì anh hỏi nhỏ: 
- Bác ơi! Bác chưa ngủ? 
- Bác có lạnh lắm không? 

- Chú cứ việc ngủ ngon 
Ngày mai đi đánh giặc! 
Vâng lời anh nhắm mắt 
Nhưng bụng vẫn bồn chồn. 

Không biết nói gì hơn 
Anh nằm lo Bác ốm 
Lòng anh cứ bề bộn 
Vì Bác vẫn thức hoài. 

Chiến dịch hãy còn dài 
Rừng lắm dốc lắm ụ 
Đêm nay Bác không ngủ 
Lấy sức đâu mà đi. 

- Lần thứ ba thức dậy 
Anh hốt hoảng giật mình 
Bác vẫn ngồi đinh ninh 
Chòm râu im phǎng phắc. 

Anh vội vàng nằng nặc: 
- Mời Bác ngủ Bác ơi! 
Trời sắp sáng mất rồi 
Bác ơi: Mời Bác ngủ 

- Chú cứ việc ngủ ngon 
Ngày mai đi đánh giặc 
Bác thức thì mặc Bác 
Bác ngủ không an lòng 

Bác thương đoàn dân công 
Đêm nay ngủ ngoài rừng 
Rải lá cây làm chiếu 
Manh áo phủ làm chǎn... 

Trời thì mưa lâm thâm 
Làm sao cho khỏi ướt 
Càng thương càng nóng ruột 
Mong trời sáng mau mau. 

Anh đội viên nhìn Bác 
Bác nhìn ngọn lửa hồng 
Lòng vui sướng mênh mông 
Anh thức luôn cùng Bác. 

Đêm nay Bác ngồi đó 
Đêm nay Bác không ngủ 
Vì một lẽ thường tình 
Bác là Hồ Chí Minh.

1951

Cô giáo và mùa thu

Cô giáo em 
Hiền như cô Tấm 
Giọng cô đầm ấm 
Như lời mẹ ru 
Cô giáo đưa mùa thu 
Đến với những quả vàng chín mọng 
Một mùa thu hy vọng 
Tiếng chim ca ríu rít sân trường

Nghe thầy đọc thơ (Trần Đăng Khoa)

Em nghe thầy đọc bao ngày 
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quanh nhà 
Mái chèo nghe vọng sông xa 
Êm êm nghe tiếng của bà năm xưa 
Nghe trăng thở động tàu dừa 
Ào ào nghe chuyển cơn mưa giữa trời 
Thêm yêu tiếng hát nụ cười 
Nghe thơ em thấy đất trời đẹp hơn.

Nắng (Mai Văn Hai)

Nắng lên cao theo bố, 
Xây thẳng mạch tường vôi. 
Rồi chạy vào sân phơi, 
Hong thóc khô cho mẹ. 
Nắng chạy nhanh lắm nhé, 
Chẳng ai đuổi kịp đâu. 
Thoắt đã về vườn rau, 
Soi cho ông nhặt cỏ. 
Rồi xuyên qua cửa sổ, 
Nắng giúp bà xâu kim.

Em Hòa (Tố Hữu)

Em Hòa tuổi 14 những ước ao
Buổi đầu cầm súng biết bao là mừng
Mẹ ơi súng đẹp quá chừng
Con đi đánh giặc mẹ đừng lo chi
Mẹ cười thiệt giống cha mi
Chẳng ăn chi cả cứ đi đánh hoài
Sớm hôm củ sắn củ khoai
Khi đi trinh sát khi gài mìn chông
Khi ra xung trận giữa đồng
Khi lăn dưới lửa thoát vòng giặc vây
Súng này càng bắn càng hay
Một tay em chấp mười tay quân thù.

Quê hương (Giang Nam)

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường 
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ 
"Ai bảo chăn trâu là khổ'''' 
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao. 
Những ngày trốn học 
Đuổi bướm cạnh cầu ao 
Mẹ bắt được... 
Chưa đánh roi nào đã khóc ! 
Có cô bé nhà bên 
Nhìn tôi cười khúc khích... 
Cách mạng bùng lên 
Rồi kháng chiến trường kỳ 
Quê tôi đầy bóng giặc 
Từ biệt mẹ, tôi đi 
Cô bé nhà bên (có ai ngờ !) 
Cũng vào du kích 
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích 
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi !) 
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời 
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại 
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi... 
Hòa bình tôi trở về đây 
Vẫn mái trường xưa, bãi mía, luống cày 
Lại gặp em 
Thẹn thùng nép sau cánh cửa 
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ 
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi !) 
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi 
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng... 
Hôm nay nhận được tin em 
Không tin được dù đó là sự thật 
Giặc bắn em rồi, quăng mất xác 
Chỉ vì em là du kích, em ơi ! 
Đau xé lòng tôi, chết nửa con người ! 
Xưa yêu quê hương vì có hoa, có bướm 
Có những ngày trốn học bị đòn, roi 
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất 
Có một phần xương thịt của em tôi 

Đàn kiến

Đàn kiến nó đi 
một đàn kiến nhỏ 
chạy ngược chạy xuôi 
đang chạy bên này 
lại sang bên nọ 
cắm đầu cắm cổ 
kìa trông xấu quá 
chúng em vào lớp 
sóng bước hai hàng 
chẳng như kiến nọ 
rối tinh cả đàn.

Mẹ

Con bị thương nằm lại một mùa mưa 
Nhớ dáng mẹ ân cần mà lặng lẽ 
Nhà yên ắng tiếng chân đi rất nhẹ 
Gió từng hồi trên mái lá ùa qua 

Nhớ hàng cây che bóng kín sau nhà 
Trái chín rụng suốt mùa thu lộp độp 
Những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt 
Nhãn đầu mùa chim đến bói lao xao 

Con xót lòng mẹ hái trái bưởi đào 
Con nhạt miệng có canh tôm nấu khế 
Khoai nướng ngô bung ngọt lòng đến thế 
Mỗi ban mai tỏa khói ấm trong nhà

Unknown (Tố Hữu)

Một ngôi sao chẳng sáng đêm 
Một bông lúa chín chẳng nên mùa vàng. 
Một người đâu phải nhân gian 
Sống chăng một đốm lửa tàn mà thôi. 
Núi cao bởi có đất bồi 
Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu? 
Muôn dòng sông đổ biển sâu 
Biển chê sông nhỏ biển đâu nước còn? 
Tre già yêu lấy măng non 
Chắt chiu như mẹ yêu con tháng ngày. 
Mai sau con lớn hơn thầy 
Các con ôm cả hai tay đất tròn.

Khi con tu hú

Khi con tu hú gọi bầy 
Lúa chiêm đang chín, trái cây ngọt dần 
Vườn râm dậy tiếng ve ngân 
Bắp rây vàng hạt, đầy sân nắng đào 
Trời xanh càng rộng càng cao 
Đôi con diều sáo lộn nhào từng không.

Con ong làm mật yêu hoa (Tố Hữu)

Con ong làm mật yêu hoa 
Con cá bơi yêu nước, con chim ca yêu trời 
Con người muốn sống con ơi 
Phải yêu đồng chí ,yêu người anh em

Mẹ dạy

...Mẹ, mẹ ơi cô dạy 
Phải giữ sạch đôi tay 
Bàn tay mà dây bẩn 
Sách áo cũng bẩn ngay 
Mẹ, mẹ ơi cô dạy 
Cãi nhau là không vui 
Cái miệng nó xinh thế 
Chỉ nói điều hay thôi.

Ai thổi sáo gọi trâu đây đó

Ai thổi sáo gọi trâu đây đó 
Chiều in nghiêng trên mảng núi xa 
Con trâu trắng dẫn đàn lên núi 
Vểnh đôi tai nghe sáo trở về 

Trâu đực chạy rầm rầm như hổ 
Trâu thiến dong từng bước hiền lành 
Cổ lừng lững như chum, như vại 
Móng in hằn trên mép cỏ xanh 

Nhưng chú nghé lông tơ mũm mĩm 
Mũi phập phồng dính cánh hoa mua 
Cổng trại mở trâu vào chen chúc 
Chiều rộn ràng trong tiếng nghé ơ

Anh đom đóm

Mặt trời gác núi 
Bóng tối lan dần 
Anh đóm chuyên cần 
Lên đèn đi gác 

Theo làn gió mát 
Anh đi rất êm 
Đi suốt một đêm 
Lo cho người ngủ 

Bờ tre rèm rủ 
Yên giấc cò con 
Một bầy chim non 
Trong cây ngủ ngáy 

Ao không động đậy 
Lau lách ngủ yên 
Một chú chim khuyên 
Nằm mơ ú ớ 

Tiếng chị cò bợ 
Ru hỡi ru hời 
Hỡi bé tôi ơi 
Ngủ ngon yên giấc 

Ngoài kia chú vạc 
Lặng lẽ mò tôm 
Bên cạnh sao hôm 
Long lanh đáy nước 

Từng bước từng buớc 
Giương ngọn đèn lồng 
Anh Đóm quay vòng 
Như sao bừng nở 
Như sao rực rỡ 
Chạy dọc vườn cam 
Vườn cau vườn chuối 

Gà đâu túi bụi 
Gáy sáng đằng đông 
Cất ngọn đèn lồng 
Đóm lui về nghỉ